Khép lại được hơn phân nửa, Ôn Văn có thể rõ ràng cảm nhận được tốc độ khép lại đang dần chậm hơn.
Khác với Ôn Văn vẫn đưa cơm dựa theo tâm tình, con rối mỹ nữ vẫn luôn đưa cơm đúng giờ.
Sẽ không để Đào Thanh Thanh uống máu no, nhưng cũng không xảy ra tình trạng thiếu máu.
Vì thế lần này tiến hành tự lành quy mô lớn này làm huyết năng tiêu hao quá lớn, tốc độ khôi phục cũng trở nên chậm đi.
Đương nhiên, chỉ là chậm hơn một chút mà thôi, đổi lại là bình thường thì Ôn Văn thậm chí có khả năng không nhận ra được, nhưng bây giờ anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Bởi vì hiện giờ chỉ cần dựa vào vòng tay thì anh đã chân chính có được toàn bộ năng lực của Đào Thanh Thanh!
Không, hiện giờ không chỉ có được thể chất, mà là hoàn toàn biến thành một nam vampire cường đại hơn hẳn Đào Thanh Thanh!
Không chỉ năng lực biến hóa mà ngay cả một ít chỗ tốt của quỷ hút máu cũng được sao chép.
Cảm nhận được huyết năng trong cơ thể bị thiếu hụt, Ôn Văn nhìn bốn người còn lại mà giống như đang nhìn bốn món ăn ngon.
Anh liếm liếm môi, mũi hít sâu một cái, không khỏi cảm thán nói: "Chậc, ngay cả bốn tên đàn ông xấu xí bọn mày hiện giờ trong mắt tao lại giống như mỹ nữ cực phẩm vậy, loại cám dỗ này thật sự không phải người bình thường có thể chống đỡ được mà, cũng may bất cứ khi nào tao cũng có thể chấm dứt trạng thái này."
Nhưng Ôn Văn không kết thúc trạng thái như lời mình mà thân mình chợt lóe lên đánh ngã một tên đàn em, sau đó cắn vào cổ hắn.
Máu trào vào cổ họng Ôn Văn làm anh nhanh chóng khôi phục.
Chỉ hơn mười giây mà thân thể tên đàn ông kia đã trở nên khô quắt, Ôn Văn ghét bỏ lau lau miệng, rời khỏi người đối phương.
"Đây là mùi vị của máu à, tanh, mặn, có vị rỉ sét... nhưng mà, nó có một loại hương vị kỳ diệu khó tả, làm người ta muốn dừng mà không được."
"Mặc dù chỉ là một tên đàn ông bẩn thỉu xấu xí nhưng mùi vị cũng không tệ lắm."
Hiện giờ đám đàn em chỉ còn hai, cộng thêm mặt thẹo thì tổng cộng là ba tên, cả ba người lúc này nhìn Ôn Văn như nhìn ác ma, đều tuyệt vọng run rẩy.
"Bọn mày yên tâm, tao không phải ác ma khát máu, bọn mày cũng không phải mỹ nữ xinh đẹp, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu thì tao sẽ không hút máu bọn mày."
Ôn Văn an ủi ba người còn lại, để chúng an tâm một chút, ít nhất là có thể sống sót.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện lời nói của Ôn Văn chỉ là đánh rắm.
Chỉ thấy ánh mắt của Ôn Văn biến thành đỏ bừng rồi nhìn chằm chằm một tên côn đồ, ánh mắt của tên côn đồ kia lập tức trở nên mê ly.
"Mày không cảm thấy mình sống trên đời này là quá lãng phí không khí à?"
Tên kia liền líu ríu nói: "Tao đúng là một kẻ rác rưởi... tao đáng chết, đáng chết."
Sau đó hắn rút con dao nhỏ của mình ra, tự đâm vào cổ họng mình!
Bắp thịt bên khóe miệng Ôn Văn rung động, cuối cùng bắt đầu cười hô hố như điên.
"Thôi miên hoàn toàn cư nhiên có thể làm tới nước này, tốt, quá tốt!"
Tên đàn em cuối cùng và mặt thẹo nhìn nhau một cái, phát hiện Ôn Văn không có ý định bỏ qua cho bọn họ.
Con người khi tuyệt vọng sẽ điên cuồng phản kháng hoặc là quỳ xuống cầu xin tha thứ, mà hai người bọn họ đã làm ra lựa chọn khác nhau.
Mặt thẹo trực tiếp quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với Ôn Văn.
Mà người còn lại thì rút dao găm của mình, điên cuồng la hét xông về phía Ôn Văn, hắn muốn liều mạng một phen.
"Aiz, đau đầu thế, tao cũng đâu phải ác ma, không thích lạm sát kẻ vô tội."
Ôn Văn dễ dàng túm lấy cổ tên côn đồ xông tới, có chút nhức đầu nói.
Tên côn đồ kia bị túm chặt, trên mặt lộ ra biểu tình hi vọng sống sót, không thích lạm sát người vô tội, có phải sẽ thả bọn họ đi không?
Rắc...
Ôn Văn vặn gãy cổ hắn.
Cơ thể mặt thẹo run lên nhưng chỉ ngã quỵ dưới đất, không dám ngẩng đầu.
"Đáng tiếc, hiệp hội biết tao bị bọn mày bắt đi, mà dáng vẻ tao bây giờ lại không tiện để bọn họ biết, vì thế... tao không thể để bọn mày đi ra ngoài nói lung tung được."
"Tôi sẽ không nói lung tung đâu, thả tôi đi đi." Mặt thẹo cầu xin nói.
"Tao không phải con nít, mày nói vậy tao sẽ không tin đâu." Ôn Văn ngồi xổm xuống trước mặt mặt thẹo, liếm môi.
"Vậy, ngài muốn tôi chứng minh thế nào?" Mặt theo run run hỏi.
"Tao sẽ đổi một công việc mới cho mày!"
"Công việc gì?" Mặt thẹo run rẩy.
"Công việc tốt hơn chết đi."
Ôn Văn mỉm cười, sau đó xiềng xích màu đen vặn vẹo từ trong tay anh nối đuôi nhau chuôi ra rồi trói chặt mặt thẹo lại, kéo vào trong trạm thu nhận.
Lần này, tốc độ của xiềng xích đã không còn chậm rãi nữa, ít nhất thì người bình thường cũng không trốn thoát được!
Đối với mặt thẹo, Ôn Văn có sắp xếp khác, anh muốn mặt thẹo làm ngục tốt.
Ngục tốt là sinh vật có cấp bậc thấp nhất Trạm Thu Nhận Tai Ách, sẽ hoàn toàn phục tùng ý muốn của ngục ti Tai Hại, không thể làm ra bất kì hành vi phản kháng nào.
Thậm chí có thể nói là một vật tiêu hao, vốn Ôn Văn không có kế hoạch thu nhận ngục tốt, nhưng mặt thẹo thật sự thích hợp với công việc này.
Trước đó Ôn Văn nói muốn tìm mỹ nữ cho mặt mẹo khẳng định không phải lời nói suông, anh định đưa mặt thẹo cho Hồ Ấu Lăng!
Sau khi hành động một phen, trong căn nhà xưởng này ngoại trừ Ôn Văn thì đã không còn người sống nữa.
Ôn Văn giải trừ trạng thái kia, nhìn lại dáng vẻ hỗn loạn ở nơi này mà có chút sầu não gãi gãi đầu.
"Loại trạng thái đó mặc dù tốt hơn không thể khống chế rất nhiều nhưng vẫn không thể tính là lý trí được... có điều, không sao cả."
Đối với Ôn Văn mà nói, giết người không phải một chuyện khó có thể tiếp thu, chuyện mà anh không thể chịu nổi chính là giết người trong trạng thái điên cuồng không có lý trí.
Vì thế tuy là trong trạng thái vampire anh đã đại khai sát giới nhưng vẫn có thể tiếp thu được.
Huống chi, tuy trận bắt cóc này là chính Ôn Văn bày ra nhưng anh sẽ không bỏ qua cho những kẽ đã dằn vặt mình.
Nếu buông tha bọn họ thì tâm lý của Ôn Văn chắc chắn đã xảy ra vấn đề.
Ôn Văn sờ cằm, trực tiếp tiến vào trạm thu nhận, tìm được mặt thẹo đang ngơ ngác đứng bên ngoài khu phòng giam Tai Họa.
Ôn Văn vừa xuất hiện thì trực tiếp đặt tay lên đầu hắn, năng lượng màu đen bao trùm hắn rồi tiêu tan, trên trán mặt thẹo xuất hiện một dấu ấn màu đen, đó là ấn ký ngục tốt Tai Hại.
"Đây... đây là nơi nào vậy." Mặt thẹo quỳ dưới đất, khiếp sợ hỏi Ôn Văn.
Mấy con quái vật bị giam giữ trong phòng giam đã hoàn toàn đánh nát thế giới quan của mặt thẹo, quỷ hồn, cây đại thụ nói giọng mỹ nữ, trùng người quỷ dị, những thứ này là gì vậy chứ...
"Từ nay về sau, mày chính là ngục tốt khu Tai Họa, nhiệm vụ của mày chính là chăm sóc đám quái vật kia."
Mặt thẹo trắng bệch mặt líu ríu nói: "Chăm sóc chúng nó..."
"Không sai, chính là chăm sóc chúng nó, đúng giờ cung cấp thức ăn phù hợp với chúng nó, thỏa mãn những nhu cầu không quá đáng của chúng."
Ôn Văn gọi con rối mỹ nữ vớ đen còn lại tới: "Sau này, cô ta chính là cấp trên của mày."
"Công việc cụ thể thế nào mày có thể hỏi cô ta, nếu mày không hoàn thành tốt công việc thì tao sẽ ném mày vào phòng giam số năm, để cô nàng hồ ly tinh kia hảo hảo hầu hạ mày."
Hồ Ấu Lăng nghe vậy thì ánh mắt lập tức bừng sáng, vọt tới cửa phòng giam, thèm nhỏ dãi nhìn mặt thẹo.
Đã lâu lắm rồi cô không được gần gũi đàn ông.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo